Wednesday, September 15, 2010

The President's Back to School Speech

http://www.whitehouse.gov/blog/2010/09/14/presidents-back-school-speech-we-not-only-reach-our-own-dreams-we-help-others-do-sam

Remarks by the President in Back to School Speech in Philadelphia, Pennsylvania

Julia R. Masterman Laboratory and Demonstration School, Philadelphia, Pennsylvania

1:05 P.M. EDT

THE PRESIDENT: Thank you! Hello! (Applause.) Thank you. Thank you. Well, hello, Philadelphia! (Applause.) And hello, Masterman. It is wonderful to see all of you. What a terrific introduction by Kelly. Give Kelly a big round of applause. (Applause.) I was saying backstage that when I was in high school, I could not have done that. (Laughter.) I would have muffed it up somehow. So we are so proud of you and everything that you’ve done. And to all the students here, I’m thrilled to be here.

We’ve got a couple introductions I want to make. First of all, you’ve got the outstanding governor of Pennsylvania, Ed Rendell, in the house. (Applause.) The mayor of Philadelphia, Michael Nutter, is here. (Applause.) Congressman Chaka Fattah is here. (Applause.) Congresswoman Allyson Schwartz is here. (Applause.) Your own principal, Marge Neff, is here. (Applause.) The school superintendent, Arlene Ackerman, is here and doing a great job. (Applause.) And the Secretary of Education, Arne Duncan, is here. (Applause.)

And I am here. (Applause.) And I am thrilled to be here. I am just so excited. I’ve heard such great things about what all of you are doing, both the students and the teachers and the staff here.

Today is about welcoming all of you, and all of America’s students, back to school, even though I know you’ve been in school for a little bit now. And I can’t think of a better place to do it than at Masterman. (Applause.) Because you are one of the best schools in Philadelphia. You are a leader in helping students succeed in the classroom. Just last week, you were recognized by a National Blue Ribbon -- as a National Blue Ribbon School because of your record of achievement. And that is a testament to everybody here –- to the students, to the parents, to the teachers, to the school leaders. It’s an example of excellence that I hope communities across America can embrace.

Over the past few weeks, Michelle and I have been getting Sasha and Malia ready for school. And they’re excited about it. I’ll bet they had the same feelings that you do -- you’re a little sad to see the summer go, but you’re also excited about the possibilities of a new year. The possibilities of building new friendships and strengthening old ones, of joining a school club, or trying out for a team. The possibilities of growing into a better student and a better person and making not just your family proud but making yourself proud.

But I know some of you may also be a little nervous about starting a new school year. Maybe you’re making the jump from elementary to middle school, or from middle school to high school, and you’re worried about what that’s going to be like. Maybe you’re starting a new school. You’re not sure how you’ll like it, trying to figure out how you’re going to fit in. Or maybe you’re a senior, and you’re anxious about the whole college process; about where to apply and whether you can afford to go to college.

And beyond all those concerns, I know a lot of you are also feeling the strain of some difficult times. You know what’s going on in the news and you also know what’s going on in some of your own families. You’ve read about the war in Afghanistan. You hear about the recession that we’ve been through. And sometimes maybe you’re seeing the worries in your parents’ faces or sense it in their voice.

So a lot of you as a consequence, because we’re going through a tough time a country, are having to act a lot older than you are. You got to be strong for your family while your brother or sister is serving overseas, or you’ve got to look after younger siblings while your mom is working that second shift. Or maybe some of you who are little bit older, you’re taking on a part-time job while your dad’s out of work.

And that’s a lot to handle. It’s more than you should have to handle. And it may make you wonder at times what your own future will look like, whether you’re going to be able to succeed in school, whether you should maybe set your sights a little lower, scale back your dreams.

But I came to Masterman to tell all of you what I think you’re hearing from your principal and your superintendent, and from your parents and your teachers: Nobody gets to write your destiny but you. Your future is in your hands. Your life is what you make of it. And nothing -- absolutely nothing -- is beyond your reach, so long as you’re willing to dream big, so long as you’re willing to work hard. So long as you’re willing to stay focused on your education, there is not a single thing that any of you cannot accomplish, not a single thing. I believe that.

And that last part is absolutely essential, that part about really working hard in school, because an education has never been more important than it is today. I’m sure there are going to be times in the months ahead when you’re staying up late doing your homework or cramming for a test, or you’re dragging yourself out of bed on a rainy morning and you’re thinking, oh, boy, I wish maybe it was a snow day. (Laughter.)

But let me tell you, what you’re doing is worth it. There is nothing more important than what you’re doing right now. Nothing is going to have as great an impact on your success in life as your education, how you’re doing in school.

More and more, the kinds of opportunities that are open to you are going to be determined by how far you go in school. The farther you go in school, the farther you’re going to go in life. And at a time when other countries are competing with us like never before, when students around the world in Beijing, China, or Bangalore, India, are working harder than ever, and doing better than ever, your success in school is not just going to determine your success, it’s going to determine America’s success in the 21st century.

So you’ve got an obligation to yourselves, and America has an obligation to you, to make sure you’re getting the best education possible. And making sure you get that kind of education is going to take all of us working hard and all of us working hand in hand.

It takes all of us in government -- from the governor to the mayor to the superintendent to the President -- all of us doing our part to prepare our students, all of them, for success in the classroom and in college and in a career. It’s going to take an outstanding principal, like Principal Neff, and outstanding teachers like the ones you have here at Masterman -- teachers who are going above and beyond the call of duty for their students. And it’s going to take parents who are committed to your education.
Now, that’s what we have to do for you. That’s our responsibility. That’s our job. But you’ve got a job, too. You’ve got to show up to school on time. You’ve got to pay attention in your class. You’ve got to do your homework. You’ve got to study for exams. You’ve got to stay out of trouble. You’ve got to instill a sense of excellence in everything that you do. That kind of discipline, that kind of drive, that kind of hard work, is absolutely essential for success.

And I can speak from experience here because unlike Kelly, I can’t say I always had this discipline. See, I can tell she was always disciplined. I wasn’t always disciplined. I wasn’t always the best student when I was younger. I made my share of mistakes. I still remember a conversation I had with my mother in high school. I was kind of a goof-off. And I was about the age of some of the folks here. And my grades were slipping. I hadn’t started my college applications. I was acting, as my mother put it, sort of casual about my future. I was doing good enough. I was smart enough that I could kind of get by. But I wasn’t really applying myself.

And so I suspect this is a conversation that will sound familiar to some students and some parents here today. She decided to sit me down and said I had to change my attitude. My attitude was what I imagine every teenager’s attitude is when your parents have a conversation with you like that. I was like, you know, I don’t need to hear all this. I’m doing okay, I’m not flunking out.

So I started to say that, and she just cut me right off. She said, you can’t just sit around waiting for luck to see you through. She said, you can get into any school you want in the country if you just put in a little bit of effort. She gave me a hard look and she said, you remember what that’s like? Effort? (Laughter.) Some of you have had that conversation. (Laughter.) And it was pretty jolting hearing my mother say that.

But eventually her words had the intended effect, because I got serious about my studies. And I started to make an effort in everything that I did. And I began to see my grades and my prospects improve.

And I know that if hard work could make the difference for me, then it can make a difference for all of you. And I know that there may be some people who are skeptical about that. Sometimes you may wonder if some people just aren’t better at certain things. You know, well, I’m not good at math or I’m just not really interested in my science classes.

And it is true that we each have our own gifts, we each have our own talents that we have to discover and nurture. Not everybody is going to catch on in certain subjects as easily as others.

But just because you’re not the best at something today doesn’t mean you can’t be tomorrow. Even if you don’t think of yourself as a math person or a science person, you can still excel in those subjects if you’re willing to make the effort. And you may find out you have talents you never dreamed of.

Because one of the things I’ve discovered is excelling -- whether it’s in school or in life -- isn’t mainly about being smarter than everybody else. That’s not really the secret to success. It’s about working harder than everybody else. So don’t avoid new challenges -- seek them out, step out of your comfort zone, don’t be afraid to ask for help. Your teachers and family are there to guide you. They want to know if you’re not catching on to something because they know that if you keep on working at it, you’re going to catch on.

Don’t feel discouraged; don’t give up if you don’t succeed at something the first time. Try again, and learn from your mistakes. Don’t feel threatened if your friends are doing well; be proud of them, and see what lessons you can draw from what they’re doing right.

Now, I’m sort of preaching to the choir here because I know that’s the kind of culture of excellence that you promote at Masterman. But I’m not just speaking to all of you, I’m speaking to kids all across the country. And I want them to all here that same message: That’s the kind of excellence we’ve got to promote in all of America’s schools.

That’s one of the reasons why I’m announcing our second Commencement Challenge. Some of you may have heard of this. If your school is the winner, if you show us how teachers and students and parents are all working together to prepare your kids and your school for college and a career, if you show us how you’re giving back to your community and your country, then I will congratulate you in person by speaking at your commencement.

Last year I was in Michigan at Kalamazoo and had just a wonderful time. Although I got to admit, their graduating class was about 700 kids and my hands were really sore at the end of it because I was shaking all of them. (Laughter.)

But the truth is, an education is about more than getting into a good college. It’s about more than getting a good job when you graduate. It’s about giving each and every one of us the chance to fulfill our promise, and to be the best version of ourselves we can be. And part of that means treating others the way we want to be treated -- with kindness and respect. So that’s something else that I want to communicate to students not just here at Masterman but all across the country.

Sometimes kids can be mean to other kids. Let’s face it. We don’t always treat each other with respect and kindness. That’s true for adults as well, by the way.

And sometimes that’s especially true in middle school or high school, because being a teenager isn’t easy. It’s a time when you’re wrestling with a lot of things. When I was in my teens, I was wrestling with all sorts of questions about who I was. I had a white mother and a black father, and my father wasn’t around; he had left when I was two. And so there were all kinds of issues that I was dealing with. Some of you may be working through your own questions right now and coming to terms with what makes you different.

And I know that figuring out all of that can be even more difficult when you’ve got bullies in a class who try to use those differences to pick on you or poke fun at you, to make you feel bad about yourself.

And in some places, the problem is even more serious. There are neighborhoods in my hometown of Chicago, and there are neighborhoods right here in Philadelphia where kids are doing each other serious harm.

So, what I want to say to every kid, every young person -- what I want all of you -- if you take away one thing from my speech, I want you to take away the notion that life is precious, and part of what makes it so wonderful is its diversity, that all of us are different. And we shouldn’t be embarrassed by the things that make us different. We should be proud of them, because it’s the thing that makes us different that makes us who we are, that makes us unique. And the strength and character of this country has always come from our ability to recognize -- no matter who we are, no matter where we come from, no matter what we look like, no matter what abilities we have -- to recognize ourselves in each other.
I was reminded of that idea the other day when I read a letter from Tamerria Robinson. She’s a 12-year-old girl in Georgia. And she told me about how hard she works and about all the community service she does with her brother. And she wrote, “I try to achieve my dreams and help others do the same.” “That,” she said, “is how the world should work.” That’s a pretty good motto. I work hard to achieve my goals and then I try to help others to achieve their goals.

And I agree with Tamerria. That’s how the world should work. But it’s only going to work that way if all of you get in good habits while you’re in school. So, yes, each of us need to work hard. We all have to take responsibilities for our own education. We need to take responsibility for our own lives. But what makes us who we are is that here, in this country, in the United States of America, we don’t just reach for our own dreams, we try to help others do the same. This is a country that gives all its daughters and all of its sons a fair chance, a chance to make the most of their lives and fulfill their God-given potential.

And I’m absolutely confident that if all of our students -- here at Masterman and across this country -- keep doing their part, if you guys work hard and you’re focused on your education, you keep fighting for your dreams and then you help each other reach each other’s dreams, then you’re not only going to succeed this year, you’re going to succeed for the rest of your lives. And that means America will succeed in the 21st century.

So my main message to all of you here today: I couldn’t be prouder of you. Keep it up. All of you I know are going to do great things in the future. And maybe some time in the 21st century, it’s going to be one of you that’s standing up here speaking to a group of kids as President of the United States.

Thank you. God bless you, and God bless the United States of America. Thank you. (Applause.)

END
1:23 P.M. EDT

=======================================================================
Chào Philadelphia! Thật vui khi có mặt ở đây. Hôm nay là ngày đón chào tất cả các em cũng như tất cả học sinh Mỹ trở lại trường học - và tôi nghĩ rằng không nơi nào tốt hơn trường Masterman để làm việc này. Đây là một trong những trường xuất sắc nhất tại Philadelphia - là người đi đầu trong việc giúp học sinh thành công trong học tập. Và chỉ tuần trước, các em đã được tặng giải National Blue Ribbon School cho thành tích của mình. Đây là minh chứng cho mọi người ở đây - học sinh và phụ huynh, giáo viên và các vị lãnh đạo nhà trường. Và nó cũng là một ví dụ của sự ưu tú mà tôi muốn các cộng đồng trên toàn nước Mỹ nên nắm bắt.

Trong những tuần qua, Michelle và tôi đã giúp Sasha và Malia chuẩn bị cho việc nhập học. Và tôi đoan chắc rằng đa số các em cũng mang cảm giác như chúng. Các em hơi buồn khi chứng kiến mùa hạ đi qua, nhưng các em cũng phấn khởi về những hứa hẹn của một năm học mới. Những triển vọng của việc tạo ra tình bạn mới và củng cố tình bạn cũ; của việc tham gia một câu lạc bộ trong trường, của việc thử sức vào một môn thể thao. Những triển vọng của việc trở thành một học sinh tốt hơn, một con người tốt hơn, và làm cho gia đình mình hãnh diện.

Nhưng tôi cũng biết rằng một số các em cũng cảm thấy lo âu khi bắt đầu một năm học mới. Có thể là các em đang chuyển từ cấp một lên cấp hai, hoặc từ cấp hai lên cấp ba, và hồi hộp xem chúng sẽ ra sao. Có thể các em đang theo học một trường mới và không chắc rằng mình có thích nó hay không. Hoặc cũng có thể các em là một học sinh lớp mười hai đang lo lắng về quá trình đại học; về việc ghi danh vào trường nào và liệu mình có đủ khả năng để theo học hay không.

Và bên cạnh những lo lắng này, tôi biết rất nhiều em cũng đang cảm thấy sự căng thẳng của giai đoạn khó khăn hiện nay. Các em biết việc gì đang xảy ra qua những tin tức hằng ngày cũng như trong đời sống gia đình mình. Các em đọc tin về cuộc chiến tranh ở Afghanistan. Các em nghe nói về sự suy thoái mà chúng ta đang trải qua. Các em thấy được nó trên khuôn mặt cha mẹ mình cũng như cảm nhận nó qua giọng nói của họ.

Rất nhiều em đã phải cư xử già hơn tuổi của mình; trở nên cứng cáp hơn để giúp gia đình trong khi anh chị các em đang làm nhiệm vụ ở nước ngoài; để chăm sóc em nhỏ của mình khi mẹ phải đi làm thêm ca; để tự kiếm một công việc phụ khi cha mình bị thất nghiệp.

Thật là quá nhiều để đảm đương; nhiều hơn là các em cần phải đảm đương. Và nó có thể khiến các em đôi khi tự hỏi rằng tương lai của mình sẽ ra sao; liệu các em có thể thành công trong học tập hay không; liệu các em có nên hạ mục tiêu của mình thấp hơn tí và giảm bớt hoài bão của mình hay không.

Nhưng đây là điều khiến tôi đến Masterman để nói với các em: không ai quyết định số phận của các em ngoại trừ bản thân các em. Tương lai các em nằm trong tay chính mình. Cuộc đời các em là do các em định đoạt. Và không điều gì - tuyệt đối không điều gì - nằm ngoài tầm với của các em. Miễn là các em sẵn sàng có những ước mơ to lớn. Miễn là các em sẵn sàng chăm chỉ làm việc. Miễn là các em sẵn sàng chú tâm vào việc học của mình.

Phần cuối cùng thì tuyệt đối đặc biệt - bởi vì học vấn quan trọng hơn bao giờ hết. Tôi chắc chắn rằng sẽ có những lúc trong những tháng tới khi các em phải thức khuya để ôn bài thi, hoặc lê người ra khỏi giường trong một buổi sáng ướt mưa, và tự hỏi rằng nó có đáng không. Tôi sẽ trả lời các em rằng, không còn nghi ngờ gì cả. Không gì ảnh hưởng nhiều hơn đến thành công trong cuộc đời các em bằng học vấn.

Hơn thế nữa, những cơ hội được mở ra ra sao thì tuỳ thuộc vào việc các em tiến bộ bao xa trong học tập. Điều này có nghĩa là, các em càng tiến xa ở trường thì các em sẽ tiến xa trong cuộc sống. Và vào thời điểm mà những quốc gia khác đang tranh đua với chúng ta nhiều hơn bao giờ cả; khi học sinh trên toàn thế giới học tập chăm chỉ hơn bao giờ, và tiến bộ hơn bao giờ; sự thành công của các em trong học tập cũng sẽ giúp quyết định sự thành công của nước Mỹ trong thế kỷ 21.

Vì thế, các em có một trách nhiệm đối với bản thân mình, và nước Mỹ cũng có một trách nhiệm đối với các em, nhằm bảo đảm cho các em một nền giáo dục tốt nhất. Và cũng để bảo đảm các em có được một nền giáo dục từ đó sẽ giúp chúng ta cùng sánh vai làm việc với nhau.

Việc này sẽ yêu cầu mọi người trong chính quyền - từ Harrisburg đến Washington - thực hiện phần hành của mình để chuẩn bị cho các học sinh của chúng ta, tất cả các em, đạt được thành công trong lớp học, trong đại học và trong nghề nghiệp. Việc này sẽ yêu cầu một hiệu trưởng xuất sắc và những giáo viên xuất sắc như quí vị ở Masterman; những giáo viên nỗ lực hơn nhiều vì học sinh của mình. Và việc này cũng yêu cầu những phụ huynh quan tâm đến sự học của các em.

Đấy là những gì chúng tôi cần phải làm vì các em. Đó là trách nhiệm của chúng tôi. Đó là công việc của chúng tôi. Còn đây là công việc của các em. Đi học đúng giờ. Chú ý nghe giảng. Hoàn thành bài tập. Ôn bài trước khi thi. Tránh xa điều xấu. Những đức tính kỷ luật và tự giác - đức tính chăm chỉ - là tuyệt đối quan trọng cho thành công.

Tôi biết - vì tôi không luôn luôn đạt được điều này. Tôi không luôn là một học sinh xuất sắc khi còn trẻ; tôi cũng có những lỗi lầm của riêng mình. Đến nay tôi vẫn còn nhớ cuộc trò chuyện với mẹ tôi khi tôi còn học cấp ba, khi tôi bằng tuổi một số em ở đây hôm nay. Nó liên quan đến việc điểm học của tôi bị tụt xuống, về việc tôi vẫn chưa nạp đơn xin vào đại học, về việc tôi đã có những thái độ, theo lời của bà, "thư thả" đối với tương lai của mình. Đấy là cuộc trò chuyện mà tôi nghĩ rằng cũng khá quen thuộc đối với một số học sinh và phụ huynh có mặt hôm nay.

Tôi nghĩ rằng thái độ của tôi thì cũng như thái độ của bất kỳ một thiếu niên nào trong một cuộc đối thoại như thế. Tôi định nói rằng tôi không cần phải nghe những lời này. Nhưng khi tôi vừa bắt đầu mở miệng thì bà cắt ngang ngay. Con không thể cứ ngồi không mãi và đợi chờ vận may giúp mình, bà nói. Bà nói rằng tôi có thể vào học được bất kỳ trường nào trong cả nước nếu tôi chịu nỗ lực thêm một tí. Rồi bà nhìn tôi một cách nghiêm khắc và nói thêm, "Còn nhớ nó như thế nào không? Sự nỗ lực?"

Thật choáng váng khi nghe mẹ tôi nói thế. Nhưng cuối cùng thì những lời nói của bà cũng đã có ảnh hưởng theo ý của bà. Tôi học hành đàng hoàng hơn. Tôi đã tạo một nỗ lực. Và tôi bắt đầu thấy điểm - và tương lai của mình - tiến bộ hơn. Và tôi biết rằng nếu sự chăm chỉ đã giúp tôi thay đổi được mình, thì nó cũng có thể thay đổi được các em.

Tôi biết một số các em hoài nghi về việc này. Các em có thể cho rằng một số người vốn có năng khiếu hơn về mặt nào đấy. Đúng là mỗi chúng ta đều có một năng khiếu riêng cần phải khám phá và nuôi dưỡng. Nhưng dù các em không phải là người xuất sắc nhất về mặt nào đấy trong hiện tại, điều này không có nghĩa là các em không thể đạt được nó trong tương lai. Ngay cả khi các em không nghĩ mình là dạng người của toán hay khoa học - các em vẫn có thể tiến bộ trong các môn này nếu các em sẵn sàng nỗ lực. Và từ đó các em có thể phát hiện ra những năng khiếu riêng mà mình chưa bao giờ biết đến.

Các em thấy đấy, tiến bộ ở trường học hoặc trong đời sống không bắt buộc phải là phải thông minh hơn những người khác. Đừng tránh né những thử thách mới - hãy tìm đến chúng, bước ra khỏi môi trường quen thuộc của mình, và đừng e ngại khi nhờ giúp đỡ; thầy cô giáo và cha mẹ luôn có mặt để hướng dẫn các em. Đừng chán nản hoặc bỏ cuộc nếu các em không thành công trong lĩnh vực nào đấy - hãy tiếp tục và học hỏi từ những sai lầm. Đừng cảm thấy bị đe doạ nếu bạn bè mình tiến bộ; hãy tự hào về họ, và xem thử mình có thể học được bài học gì từ họ và họ đã làm điều gì đúng.

Đây là văn hoá xuất sắc mà chúng ta đang khuyến khích ở Masterman; và đó là sự xuất sắc mà chúng ta cần khuyến khích trên tất cả các trường học ở Mỹ. Đấy là vì sao hôm nay, tôi công bố cuộc Thi tài Tốt nghiệp lần thứ hai. Nếu trường quí vị thắng cuộc, nếu quí vị chứng tỏ rằng các giáo viên, học sinh và phụ huynh đã cùng nhau làm việc ra sao để chuẩn bị cho con cái quí vị vào đại học cũng như hướng nghiệp, nếu quí vị chứng tỏ mình đã đóng góp cho cộng đồng và đất nước ra sao - tôi sẽ đích thân chúc mừng bằng cách đến nói chuyện vào buổi lễ tốt nghiệp cuối năm của trường.

Nhưng sự thật là giáo dục thì còn hơn cả việc vào được trường đại học tốt hoặc tìm được công việc tốt sau khi ra trường. Nó còn là tạo cơ hội để mỗi chúng ta thực hiện lời hứa của mình; để trở thành một phiên bản tốt nhất của bản thân mà chúng ta có thể có được. Và một phần của điều này bao gồm việc đối xử với mọi người giống như chúng ta muốn được đối xử - với lòng bao dung và tôn trọng.

Tôi biết điều này không luôn xảy ra. Đặc biệt là trong môi trường cấp hai và cấp ba. Trở thành một thiếu niên không phải là điều dễ dàng. Đây là quãng thời gian chúng ta phải vật lộn với nhiều thứ. Khi tôi ở vào tuổi các em, tôi đã phải vật lộn với những vấn đề như tôi là ai; về việc là con trai của một người mẹ da trắng và người bố da đen thì như thế nào, và không có hình ảnh người cha trong đời mình ra sao. Một số các em có thể hiện đang tìm cách trả lời những câu hỏi của chính mình, và nhận ra điều gì làm mình khác biệt.

Và tôi cũng biết rằng việc tìm những câu trả lời trên còn khó khăn hơn nữa khi các em bị những kẻ khác trong lớp bắt nạt hoặc chòng ghẹo; làm các em cảm thấy xấu hổ về bản thân. Ở một số nơi, vấn đề này đang trở nên nghiêm trọng hơn. Có những khu vực trong thành phố quê hương của tôi là Chicago, nơi trẻ em có thể xâm hại lẫn nhau. Điều này cũng đã xảy ra ở Philly.

Vì thế điều tôi muốn nói với các em hôm nay - những gì tôi muốn các em rút tỉa được từ phát biểu của tôi - là cuộc sống thì rất quí giá, và một phần của cái đẹp này nằm trong sự đa dạng. Chúng ta không nên xấu hổ vì những gì làm chúng ta khác biệt. Chúng ta nên tự hào về chúng. Bởi vì những gì làm chúng ta khác biệt cũng là những thứ tạo ra bản chất chúng ta. Sức mạnh và tính chất của quốc gia này luôn luôn bắt nguồn từ khả năng chúng ta nhận diện được mình trong những người khác, cho dù chúng ta là ai, hoặc chúng ta đến từ đâu, chúng ta giống ai, hoặc những ưu khuyết điểm nào chúng ta đang có.

Tôi nhớ đến điều này hôm tôi đọc bức thư của Tamerria Robinson, một cô bé 11 tuổi ở Georgia. Cô bé nói với tôi rằng cô làm việc chăm chỉ ra sao, và những hoạt động phục vụ cộng đồng mà cô cùng làm với anh trai mình. Và cô bé viết rằng, "Tôi cố gắng đạt được ước mơ của mình và giúp những người khác cũng đạt được như thế." "Thế giới," cô bé viết, "nên hoạt động như thế."

Tôi đồng ý với Tamerria. Thế giới nên hoạt động như thế. Đúng, chúng ta cần làm việc chăm chỉ. Đúng, chúng ta cần phải có trách nhiệm với sự học của mình. Đúng, chúng ta cần có trách nhiệm với cuộc đời mình. Nhưng điều làm chúng ta là chính mình là ở nơi đây, trên đất nước này, chúng ta không chỉ vươn tới những giấc mơ của riêng mình, chúng ta còn giúp những người khác làm việc tương tự. Đây là đất nước đã cho con cái của mình một cơ hội công bình. Một cơ hội để họ vận dụng hết cuộc sống của mình. Một cơ hội để thực hiện tiềm năng trời cho của mình.

Và tôi tuyệt đối tin tưởng rằng các học sinh của chúng ta - ở Masterman và trên toàn quốc - tiếp tục thực hiện phần việc của mình; nếu các em tiếp tục chăm chỉ và chú trọng vào việc học; nếu các em tiếp tục chiến đấu cho ước mơ của mình và nếu tất cả chúng tôi đều giúp các em đạt được chúng; thì không những các em đã thành công trong năm học này cũng như cho toàn bộ cuộc đời mình, mà nước Mỹ cũng sẽ thành công trong thế kỷ 21. Cám ơn, Thượng đế ban phúc cho bạn và xin Thượng đế ban phúc cho nước Mỹ.

No comments:

Post a Comment